Ở tuổi 73, nhiều người lựa chọn nghỉ ngơi sau cả đời cống hiến. Nhưng với bà Trương Chí Đức - em út nhóm “Chị em Phương Đông”, nghỉ ngơi không có nghĩa là dừng lại. Bởi cả cuộc đời bà là một hành trình của những bước chân không ngừng nghỉ, không ngừng cho đi và không ngừng tin vào những điều tốt đẹp phía trước.
Bà Đức (73 tuổi, áo xanh) - Em út nhóm “Chị em Phương Đông”
Cả một thời tuổi trẻ, bà hết mình với công việc kỹ sư thủy lợi – cầu đường, miệt mài góp sức vào những công trình bền vững của đất nước. Thế rồi, vào một thời điểm nào đó ở tuổi trung niên, khi nhiều người bắt đầu nghĩ đến chuyện ổn định cuộc sống, bà lại chọn rẽ hướng, làm việc cho các tổ chức phi chính phủ, quỹ bảo trợ trẻ em.
Đó là những năm tháng bà rong ruổi trên những chuyến đi, đến những vùng núi heo hút, những miền quê nghèo khó, nơi người ta còn dè dặt gọi là “vùng sâu vùng xa” để hỗ trợ những mảnh đời kém may mắn. Kể cả khi đã nghỉ hưu, những cuộc hành trình vì cộng đồng ấy vẫn chưa bao giờ dừng lại, bởi bất cứ nơi nào cần sự sẻ chia, bà đều có mặt. Đối với bà, “sống để lan tỏa năng lượng tốt đẹp” dường như đã trở thành một chân lý vừa giản dị, vừa mạnh mẽ, giải thích vì sao bà có thể đi khắp 63 tỉnh thành mà chẳng bao giờ thấy mệt.
Bà cứ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ đi theo hành trình ấy mãi – sẽ sống và cho đi cho đến khi đôi chân không bước nổi nữa. Ấy vậy mà một tai nạn bất ngờ tại Đà Nẵng trong chuyến đi dự kỷ niệm 50 năm thành lập trường đại học cách đây chỉ ba tháng đã khiến bà khựng lại. Một người cả đời mạnh mẽ, lanh lợi, luôn chủ động giúp đỡ người khác bỗng chốc cần có người chăm sóc là cảm giác bất lực đến nhường nào. Gia đình neo đơn, ít có người thân kề cận khiến bà không tránh khỏi lo lắng: liệu rồi đây mình sẽ nương tựa vào ai, đâu mới là nơi đủ an toàn để bà có thể hồi phục cả về thể chất lẫn tinh thần.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, bà buộc phải sống chậm lại để đưa ra quyết định quan trọng của tuổi già, tìm kiếm một bến đỗ đủ an toàn để yên tâm tĩnh dưỡng, đủ ấm áp để không cảm thấy cô đơn và quan trọng nhất – vẫn đủ tự do để được là chính mình.
Đó là lúc bà biết đến Phương Đông Asahi. Và như bà nói, bà cảm được cái “năng lượng phù hợp” ở nơi này ngay từ lần đầu tiên tìm hiểu, thậm chí trước cả khi đặt chân đến.
“Tại sao tôi chọn Phương Đông Asahi? Vì ở đây có cái năng lượng xanh rất hợp với tôi. Từ trên xuống dưới toàn cây xanh. Về sức khỏe thì ngay cạnh bệnh viện Phương Đông nên có chuyện gì đều được xử lý kịp thời.”
Bà kể, hôm bà tới nơi là lúc trời đã tối muộn. Nhưng điều khiến bà xúc động nhất là mọi người vẫn chờ. Không phải chờ như tiếp khách, mà là chờ đón một người thân đi xa trở về.
“Tôi xuống xe là đã có người dìu ngay, hỏi han rất nhẹ nhàng. Lên đến phòng, chăn gối, đồ ăn,… mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn. Tôi thấy mình như được về nhà thật sự.”
Sau tai nạn, chân của bà vẫn đau âm ỉ, không tự đi lại được. Thế nên nhân viên chăm sóc, điều dưỡng luôn chủ động ghé thăm, hỏi han tình trạng sức khỏe và hỗ trợ di chuyển mỗi khi bà cần sang bệnh viện kiểm tra. Chỉ cần nói một câu là có người đưa đi chụp chiếu ngay. Không phải ngại ai, cũng chẳng phải chờ lâu.
Ở nhiều nơi khác, chỉ riêng chuyện đi khám thôi cũng đủ vất vả. Còn ở Phương Đông Asahi, bệnh viện chỉ cách vài bước chân, cứ cần là đi, không phải lo thủ tục rườm rà. Chính sự thuận tiện ấy khiến bà cảm thấy yên tâm và hài lòng.
Tận hưởng niềm vui mỗi ngày tại “ngôi nhà thứ hai” ấm áp, yêu thương
Nếu như sự chăm sóc chu đáo, tận tình giúp bà an ổn về thể chất, thì nhịp sống ấm áp và vui tươi ở đây lại chữa lành tinh thần cho bà theo một cách rất tự nhiên.
Tại Phương Đông Asahi, bà bắt đầu tham gia các hoạt động sinh hoạt cộng đồng, từ các câu lạc bộ vẽ tranh, tô màu như trẻ nhỏ tới lớp đến những buổi giao lưu, trò chuyện đầy ắp tiếng cười. Bà thích thú vì thấy mình như được trở lại làm một đứa trẻ, không phải lo nghĩ nhiều, chỉ đơn giản tận hưởng niềm vui mỗi ngày, kết thêm những người bạn mới.
Một buổi tô màu như “trẻ nhỏ tới lớp” nhưng rộn ràng tiếng cười
“Giống như Tổng Bí thư từng nói làm một cái mầm non đón các cụ tuổi cao. Tôi thấy mô hình ở đây quá lý tưởng, rất cần thiết và nhân văn. Không chỉ là nơi chăm sóc, mà còn là chỗ giúp chúng tôi tiếp tục sống có ích. Tôi mong mô hình này sẽ được nhân rộng để người già không còn phải sống trong cô đơn.”
Giờ đây, bà đã dần thích nghi với cuộc sống ở một “ngôi nhà mới”. Mỗi ngày, bên cạnh lịch trình cố định, bà lại hào hứng mong chờ tới giờ sinh hoạt câu lạc bộ, những buổi đi dạo tán gẫu trên vườn Trường Xuân dưới tán cây xanh mát, ngắm nắng xuyên qua kẽ lá. Thiên nhiên nơi đây như tiếp thêm sinh lực, khiến bà thấy mình vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều điều để làm, để yêu.
Không chỉ là một cư dân, bà còn trở thành mảnh ghép đặc biệt của nhóm “Chị em Phương Đông”, cùng bà Thái, bà Kim Thư kết nối mọi người, lan tỏa năng lượng tích cực. Ai đến cũng được bà bắt chuyện, ai buồn bà lại tới động viên. Không khí ấm áp ở đây, một phần lớn là nhờ có bà.
Bạn bè, đồng nghiệp cũ vẫn thường xuyên ghé thăm. Mỗi lần đến là cả phòng lại rộn ràng tiếng cười, tiếng nói với vô vàn câu chuyện vui để kể. Mọi người hay đùa: “Ở đây ai già thì già, còn bà Đức thì không già bao giờ”. Và đúng là thế thật, tuổi tác chỉ là con số, còn trái tim tự do thì sẽ mãi trẻ trung, căng tràn nhựa sống.
Bà chọn lan tỏa niềm vui bằng nụ cười, sự hiện diện tại Phương Đông Asahi
Cả một đời bà đã luôn hết mình với sứ mệnh thiện nguyện, giúp đỡ mọi người. Giờ đây, bà chọn sống để nhận lại – không phải cho riêng mình, mà là tiếp tục lan tỏa niềm vui theo một cách bền vững hơn: bằng sự hiện diện, bằng nụ cười, bằng câu chuyện của một người đã đi qua nhiều giông gió nhưng vẫn giữ cho mình một tâm hồn xanh mát.
Và có lẽ, đó chính là ý nghĩa đẹp nhất của tuổi già: không phải là dừng lại, mà là tìm một nơi đủ bình yên để tiếp tục sống theo cách mình muốn. Với bà Đức, Phương Đông Asahi chính là nơi như thế – nơi một “trái tim tự do” tìm thấy bến đỗ an nhiên, để từ đó lại tiếp tục lan tỏa những điều tốt đẹp cho đời.
Hãy gọi để được tư vấn tốt nhất, hưởng những ưu đãi sớm từ Phương Đông Asahi
Tổng đài tư vấn 24/7ĐĂNG KÝ NHẬN BẢN TIN
Theo dõi Phương Đông Asahi